Loa loa loa
loa!
1. Trộm
nghe, việc nhân nghĩa cốt ở yên thân
Quân “vờ-ăn” trước lo ăn vặt!
Như lớp 12
“vờ-ăn” chúng ta ngày trước, vốn ưu thế ở phái Nga My
Sở trường ăn vặt đã rõ, phong tục Tán (Toán)
– Ăn (Văn) cũng khác!
2. Sinh ra từ lúc sơ khai, thuở ban đầu gọi
chuyên văn toán.
Rơi rụng vì
luỵên bút nghiên, có thời gian chỉ còn 11 đứa
Tránh hư
danh “trường chuyên – lớp chọn”, bỗng chốc thành dân “Trường năng khiếu”!
Cô thầy giỏi
“vừa hồng – vừa chuyên”, rèn đám trẻ trâu niềm vui đèn sách
Bên ấy đám Thiếu
Lâm chuyên “Tán”, ồn ã cộng trừ nhân chia, hàm số - tích phân
Bên này đàn
Nga My luyện “Ăn”, ì xèo đề thực luận kết, lục bát – tứ tuyệt
Tuy sở trường,
sở đoản khác nhau
Song "nhòm ngó" ngày nào cũng có!
3. Như ta
đây, thân Thiếu Lâm tu tại núi Nga My
Nam nhi tri
chí mai danh trong rừng thiếu nữ
Chả trách,
miệng lưỡi thế gian ngoa ngoắt:
- Tụi bay tựa
ong mật lạc vườn hoa muôn sắc
- Chúng mày
như cọp dữ giữa đàn dê ngoan hiền…
Thực ra,
thân cực ai có thấu:
Bảy đực rựa
gánh 11 cái rựa cũng phải co vòi rụt cổ
Bảy cừu non
chưa đủ dính mép đàn nhân Sư:
Ngày 8
tháng ba, từng thằng lần lượt phát bưu thiếp
Ngày phụ nữ
Việt Nam hè nhau làm bánh chè lam
Những lúc
dã ngoại tay khênh nồi, xách túi
Nhìn dê nhà
mình sánh với hổ ngươì ta!
Buổi ngoại
khóa cầm ô, vác cặp
Hầu nhà “cứt
chó học” nghiên cứu nắng bao lâu
Bĩ cực rồi
cũng có ngày thái lai
Ta vẫn sướng
vì lắm thằng ghen tỵ….
4. Bởi thất
học nên phải ra đi, chuyện khoa cử lo
không có chí
Giờ đây, mỗi
đứa một nơi, vợ bìu con díu
Hơn chục
năm xuống núi phiêu bạt giang hồ
Tin nhạn thấm
thoắt thoi đưa đều đã ngoài “băm” cả, ô hô
Nhờ hồng
phúc tổ tiên, ở hiền nên gặp được tiền rơi
Chồng vợ hạnh
phúc, con cái mạnh giỏi, ngoan hiền
5. Theo lời
sấm từ núi Nga My gần hai chục năm trước
Mo-ni-tờ ta
đây ngoáy vội mấy dòng gọi là kêu gọi:
Anh – chị -
em, bạn bè 12 vờ ăn chín tư- chín sáu
Trước gọi
là tụ tập
Sau tiến tới
tụ họp
Nam phụ lão
ấu
Vợ chồng
con cái
Gặp ngày 20
năm
Xa gần bá
cáo, ai nấy đều hay!